[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 14: Nảy Sinh Cảm Giác Lạ
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Tiểu thư Kim khóc nấc lên, cúi đầu lặng lẽ cầm khăn lụa lau đi nước mắt đang nối đuôi nhau mà tuôn chảy thành dòng trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhưng lại đầy dằn vặt quằn quại của cô.
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Xin lỗi con, Hoseok à... Hẳn những năm qua không có bố mẹ ở bên, con đã sống khó khăn lắm... Con hẳn đã cô đơn nhiều lắm... Hức, hức...
  • Cô Kim đi tới bên cậu, dùng hơi ấm bao phủ lấy cơ thể dần lạnh đi của cậu, những cái đập nhè nhẹ trên lưng hệt như cách mẹ đã vỗ về con sóc kia trong chiếc xe bị lật nằm giữa không gian đầy khói bụi và mảnh lửa rải rác khắp nơi, tiếng người khóc thảm thương vang vọng. Khi ấy, trên cơ thể mẹ đẫm đầy máu, mặc dù hơi thở thoi thóp và hơi ấm dần yếu đi, nhịp vỗ trên tay mẹ phả vào lưng cậu cùng cái ôm trọn vẹn ngày ấy dường như vẫn siết chặt như ban đầu, mãi mãi không hề đổi thay.
  • Trở về từ khu biệt thự lúc trời sẩm tối, mặc cho lời mời chân tình của cô Kim, Hoseok vẫn quyết định quay trở về chợ Hwagae. Việc cậu cần phải làm bây giờ là tận dụng những gì mẹ để lại cho mình để bắt đầu khởi nghiệp. Cậu muốn ổn định cuộc sống nhanh nhất có thể, sau đó sẽ tới thăm cô thường xuyên.
  • Ngồi trên xe độc quyền của gia tộc Kim, cậu vẫn còn đang chìm trong nỗi xúc động về câu chuyện ban nãy thì kẻ bên cạnh lại luyên thuyên kể lể không ngừng, chốc chốc lại dùng giọng xéo sắc cùng với vẻ mặt khinh khi nhìn sang cậu. Người kia ngúng nguẩy hai tay đang khoanh trước ngực, bĩu môi chua ngoa nói.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Xem cậu kìa, mít ướt hệt một tên ngốc!
  • Hoseok vốn chẳng thích người này chút nào, cậu cũng không nhún nhường dù có là con của cô Kim đi chẳng nữa, thẳng thừng nói một câu khiến đối phương cay cú suýt hộc máu mà chết ngay tại chỗ.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Còn cậu thì ngúng nguẩy hệt một con đỉa bảy màu.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Này Jung Hoseok!!! Cậu...?!
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Aissssh tức chết đi được mà!
  • Kim Seokjin ngồi bịch xuống đệm ghế, thở dốc liên hồi thể hiện sự tức tối không cách nào kìm lại được. Ông tài xế riêng của gia đình anh ngồi ở ghế lái, trông xuống hai người qua cửa kính, không ai chịu nhường ai, tạo ra một cảnh tượng hết sức hài hước khiến ông phải lắc đầu cười xòa. Cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Kim vô cùng "điệu", lại nổi tiếng đanh đá, chua ngoa không đối thủ, giờ bị một người mang thái cực khác xa hoàn toàn kia làm cho bực tức mà phải ngồi yên lặng. Thật sự là một điều hiếm có.
  • Trở lại nửa tiếng trước, trong phòng khách sang trọng của biệt thự Kim...
  • Tiểu thư Kim e dè nói, giọng ngập ngừng.
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Cô nghĩ chỉ với số kỉ vật và chút tiền này không thể giúp ích được cho cuộc sống của con. Hay là con trở về gia tộc Jung, chắc chắn ông ngoại và mọi người sẽ...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Con không về đâu ạ! Con sẽ tự lo cho mình. Mấy người đó nghe mẹ mất nhưng lại không hề đến dự đám tang, bao năm qua con lưu lạc cũng chưa từng thấy họ đi tìm. Nếu đã không coi mẹ con là người nhà, vậy một đứa cháu bị ghẻ lạnh thì có tác dụng gì?
  • Hoseok quả quyết, đoạn cậu đứng dậy, chuẩn bị từ biệt người bạn của mẹ.
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Đợi, đợi đã! Dù sao cháu cũng là huyết thống nhà họ Jung, ông ngoại chắc chắn không bỏ mặc...
  • Cô Kim vội chạy theo ngăn cản bước chân dứt khoát của cậu tiến ra ngoài cửa.
  • Ngay lúc ấy, một người lạ mặt xuất hiện, huênh hoang bước vào trong căn phòng rộng lớn. Trên người khoác một tấm áo choàng lông cùng vô số thứ trang sức lộng lẫy tới chói mắt khác. Khuôn mặt đẹp tựa thần được tạc khắc một cách hoàn hảo, tuyệt đối không có bất cứ sự thừa thãi nào. Đôi môi căng mọng hồng hào, làn da trắng, sống mũi cao xuất thần đột ngột đập vào mắt khiến Hoseok choáng ngợp, nhất thời lùi lại. Vẻ đẹp tới chói mắt kia rột cuộc có tồn tại trên đời sao?
  • Hoseok ngẩn ngơ, hoàn toàn quên đi hết việc mình đang sắp làm bây giờ. Người kia bỗng cử động, nheo mắt khinh thường nhìn cậu rồi nhăn mặt nói.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ, ai đây?
  • Cô Kim cũng không khỏi ngơ ngác, giây sau đã cười xòa, đồng thời đập vai hai đứa rồi vui vẻ nói.
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Phải rồi, Hoseok. Đây là con trai của cô, hai đứa làm quen nhé!
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Gì cơ? Sao con phải làm quen với cái đứa yếu ớt này cơ chứ? Trông mặt nó kìa, không có khí chất xinh đẹp gì hết! Thật quê mùa.
  • Seokjin nhăn nhó không tiếc lời chê bai, tay còn gẩy gẩy mấy lọn tóc trên khuôn mặt Hoseok một cách vô cùng tùy tiện. Điều này khiến kẻ ghét người lạ mặt tiếp xúc với mình đột ngột như cậu cảm thấy bức bối.
  • Hoseok mạnh mẽ hất tay đối phương ra, Seokjin bất giác cười lớn.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    À há, xem chừng cũng không phải dạng mỏng manh yếu đuối lắm, dù trông bề ngoài có chút...
  • Ánh mắt cậu lườm huýt anh ta, Seokjin lập tức im bặt mà tròn mắt vì phản ứng vượt ngoài tầm đánh giá của anh. Hoseok quay đầu lại chào cô Kim rồi bước nhanh ra khỏi đó.
  • Kim Seokjin sau giây đơ người thì thích thú chạy theo Hoseok. Anh cảm thấy người này có khí chất tiềm tàng, vậy nên quay ngoắt thái độ sang muốn kết bạn. Vừa đi vừa luôn miệng nói, xem chừng tâm trạng vô cùng tốt.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Này cậu nhóc khó ở ơi! Làm ơn đi chậm lại chút chút, chân tôi sắp gãy mất rồi. Nếu không cẩn thận chạm phải đá cứng sẽ đau lắm...
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Này! Có nghe không vậy tên khốn lì lợm?!
  • Một loạt trạng thái cảm xúc từ nhõng nhẽo, điệu đà chuyển sang bực tức vô cớ, Kim Seokjin từ đầu tới cuối tựa như một chú tắc kè hoa liên tục đổi màu sắc, hớt hải để theo kịp bước chân thoăn thoắt của sóc bông.
  • ...
  • Hoseok vừa bước xuống xe, điều khiến cậu lập tức chú ý tới là bóng đen lặng lẽ đứng dưới gốc cây gạo cổ thụ đầu làng.
  • Kim Seokjin đang luyên thuyên nói bỗng im lặng, đứng nép phía sau lưng Hoseok tựa như tấm bia đỡ đạn mà dè dặt nói nhỏ.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Này... nơi tồi tàn này có ma không đó? Cái thứ đen đen kia là gì vậy?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Im đi. Để tôi ra xem sao.
  • Hoseok lạnh ngạt ngắt lời nói linh tinh của người phía sau lưng, cậu cẩn trọng tiến tới đó.
  • Bỗng từ đâu một người lao tới che khuất tầm nhìn của cậu, Hoseok tức giận, trừng mắt trông lên, liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Kim Namjoon. Anh vội vã nắm lấy hai bàn tay lạnh toát của cậu khiến hơi ấm xộc tới, nhanh chóng bao phủ một cảm giác an toàn. Hoseok từ cảnh giác chuyển sang hiền hòa, cậu mỉm cười nhẹ, trấn an.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Tớ không sao.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Cậu đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Có biết tớ lo lắng lắm không?
  • Namjoon không giữ nổi bình tĩnh, kéo Hoseok vào lòng mình mà ôm thật chặt khiến cậu ngạt thở, cười gượng.
  • Chứng kiến cảnh tượng kia, Seokjin lại ngứa ngáy miệng lưỡi mà bồi thêm một câu.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Chà, có cả người đợi cơ à? Tình cảm quá nhỉ? Giờ có đến hai tên mít ướt rồi kìa.
  • Namjoon thấy xấu hổ, vội buông Hoseok ra. Anh nhíu mày, hỏi với giọng khó chịu.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Người này là ai?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    À... ha ha... là con đỉa bảy màu.
  • Nụ cười nở trên môi sóc bông chưa quá một giây đã liền chuyển sang bộ mặt lạnh lùng, cậu bâng quơ đáp.
14
Chương 14: Nảy Sinh Cảm Giác Lạ